Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản mạn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tản mạn. Hiển thị tất cả bài đăng

29.10.11

Tôi 30...



Tuổi 30...Tôi vẫn sợ mỗi khi nghĩ đến bởi lẽ tôi thấy mình như đã trải qua hết thời xuân trẻ, qua gần nữa đường đời, vậy mà tròn 3 ngày nữa tôi đón sinh nhật 30 tuổi. Còn mong gì hơn 30 tuổi có một gia đình hạnh phúc, có sự nghiệp ổn định, hơn hết là một người chồng biết sẻ chia và yêu thương mình hết mực, những đứa con đáng yêu và ngoan ngoãn...
Mới hôm qua thôi tôi nằm buồn, nuối tiếc về tuổi 20 đã qua của mình...một tình yêu nồng nàn, lãng mạn của tuổi sinnh viên....tôi chỉ biết yêu anh, mối tình đầu và giờ là chồng mình...Ngày mai tôi 30 tuổi - bỗng nhiên thấy hụt hẫng, lo sợ....chắc nhẩm: Mình già mất rôi! đứa em bảo: Mày còn trẻ gì nữa!
30 tuổi để thấy mình chín chắn hơn, biết điều gì mình làm được, biết học thất bại, học từ những lỗi lầm...biết học cách tha thứ, khoan dung...Tôi thấy mình phụ nữa hơn thật nhiều!
30 tuổi với những nghĩ suy chín chắn....trong cuộc sống gia đình, tôi bớt đi những cơn nóng giận lúc nào cũng nung nấu trong đầu...tôi yêu gia đình hơn... Tôi hiểu rằng thành công của anh sẽ luôn có hình bóng tôi ở bên và ngược lại với tôi cũng vậy...
30 tuổi tôi nhận ra rằng mình không phải làm việc gì lớn lao hơn là chăm sóc cho tổ ấm của mình.Anh và 2 con là hạnh phúc mà mình có được...
30 tuổi tôi biết hạnh phúc là hành trình của cả một quãng đời chứ không phải chỉ là đích đến sau hôn nhân.
30 tuổi không già như mình vẫn tưởng, không đáng sợ như mình vẫn lo, 30 tuổi để nhận thấy mình là một người hạnh phúc, yêu và là người phụ nữ được yêu!

4.7.08

Hương Ngọc Lan

“ Mua hoa không cô?” bất ngờ vì tiếng gọi mời, Tôi quay lại, một phụ nữ chạc khoảng tứ tuần với gánh hoa rong, đôi mắt như khẩn khoản muốn tôi mua hoa giúp dưới cái nắng ngột ngạt tới 38oC đang hừng hực ngoài trời. Chỉ trực lắc đầu, nhấn ga để thoát khỏi cái nắng gay gắt, Tôi vẫn kịp nhìn thấy những cánh hoa trắng nhỏ xinh được cuộn tròn vụng về trong chiếc lá xanh muốt – hoa Ngọc lan. Tôi dựng xe xuống. “ Cho cháu 3 bó” – Cô gánh hoa nhanh nhẹn với lấy 3 bó hoa cho vào chiếc túi nilon buộc lại, rồi như muốn bán nốt mấy bó hoa cuối để được về nhà, cô lấy nốt một bó rất to rồi nói: “Đây! tặng cô nốt, bó này hoa nở hết rồi nhưng vẫn thơm lắm, cô về cho vào tô nước ấm rửa mặt, thích lắm cô ạ”. Tôi cầm lấy sau khi cảm ơn cô bán hoa lởi xởi. Cô nhận 5 ngàn tiền hoa và không quên nói: “Hôm sau lại mua giúp tôi nhé!”. Tôi cười rồi lên xe nổ máy, sau lưng bóng cô bán hoa in dài dưới nắng….

Cứ như vậy, cách 2 ngày cô lại mang hoa bán cho tôi, đều đặn và rất đúng hẹn cho đến ngày cuối cùng của mùa Ngọc Lan.
Tôi thích mùi hương Ngọc Lan nhẹ nhàng, dìu dịu và mang lại cho tôi cảm giác thật thư thái. Mùa hè, Ngọc Lan nở rộ, e ấp sau vòm lá xanh mát lan, tỏa một mùi hương phương Đông thuần khiết. Thời còn là sinh viên, tôi rất thích đi con đường Hùng Vương với hai hàng cây Ngọc Lan chạy dài ngút mắt. Vào những buổi chiều muộn, mùi ngọc lan theo gió như níu chân người qua đường….Người ta ví hoa Ngọc Lan có 3 mùi hương: vừa lạnh, vừa sâu, vừa bền. Mùi hương lạnh khiến ta quên những bức bối mùa hè. Mùi hương sâu làm ta khó quên. Hương bền thì thoang thoảng nhưng thơm lâu dài quanh ta mãi mãi. Để trong phòng vài bông hoa ngọc lan, hương thơm lan tỏa khắp, cả đến khi hoa úa ra rồi ta vẫn cảm thấy như hương thơm vẫn còn đâu đây...

Hương Ngọc Lan

- Anh Quân -
Góc phố nơi anh hẹn

Cành ngọc lan xòa bóng mát

Tỏa hương bát ngát

Báo với em ngày cuối thu buồn

Chờ anh bao lâu trông mong mỏi mòn mà chẳng thấy anh
Từ ngày nào anh mới quen em

Vẫn cây ngọc lan

Tỏa bóng mát

Và vẫn hương thơm nơi ta đã hẹn

Một nhành lan anh hái cho em

Để mãi là một chút hương ngày cuối thu
Sẽ mãi mãi yêu anh là thế

Sẽ mãi mãi hương ngọc lan còn

Còn trong giấc mơ

Sẽ mãi mãi yêu anh là thế

Sẽ mãi mãi vì trái tim em đã trao gửi anh

Tình nồng như thoáng hương ngọc lan dịu dàng

Hương lan bay xa một trưa cuối thu

Thương anh yêu anh góc phố nơi hẹn hò

Mùi lan thơm ngát cùng gió

Sẽ tiếc mãi nếu biết lúc chớm đông hoa thơm lụi tàn

Để gió mãi cuốn đi Để mãi bâng khuâng, bâng khuâng nơi anh hẹn với em...

13.6.08

Mùa Sen







Những năm trước, một tháng hai lần hai đứa lại cùng nhau đi Phủ, qua cái hồ nhỏ nằm phía Bắc Hồ Tây. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một hồ toàn sen là sen, nhuộm xanh cả một góc trời. Chứng kiến cái đổi thay khi sen vào mùa rồi tàn lụi lúc đó tôi chỉ cho là lẽ thường, như một điều hiển nhiên, một quy luật tất yếu. Bỗng nhiên, hôm nay làm một tour qua các blog, dừng chân lại ở bolg của ANDRE nhìn series ảnh về mùa sen tôi nhớ lại và cảm thấy một điều gì đó xa xăm, tiếc nhớ muốn nâng niu và trân trọng….
Nói đến hoa Hà Nội có muôn vàn loài hoa khác nhau, đẹp, nồng nàn, rực rỡ, sang trọng…Nhưng hoa sen lại mang một vẻ đẹp mộc mạc nhưng thanh tịnh, nhẹ nhàng mà tinh khiết. Hoa sen dường như không phải để dành cho những chật hẹp, xô bồ. Vẻ đẹp mỏng mảnh, bình dị của Hoa, mượt mà của lá, tươi non của nụ ấy không phải đuợc cắm trong những bình Pha lê sang trọng, những chậu lộng lẫy mà ta có thể thấy bất cứ đâu trong những ao nhỏ, mầm hoa sinh tươi vẫn ngoi lên hòa cũng sự sống.
Với tôi hình ảnh một người con gái chèo thuyền đi giữa hồ, hái những nụ sen tươi nguyên, thật thanh tao và đằm thắm, người và hoa như giao thoa, hòa cùng trời đất…Người xưa lại có thú uống trà sen rất cầu kỳ nhưng cũng không kém phần thanh thoát. Muốn có trà ngon người ta phải lựa loại trà cánh đều nhau, được sao mỏng và giòn, không nát vụn rồi trọn những bông sen có độ nở vừa, thả một nhúm trà vào trong đó qua một đêm để trà ngậm hương. Sau đó đem pha sẽ cho ta một tách trà, nước màu xanh trong thơm dịu nhẹ và tươi mới của hương sen mà ngày nay khó lòng tìm thấy hương vị ấy trong những gói trà sen người ta bán đầy sẵn ngoài chợ, thưởng thức trà như vậy tâm hồn sẽ thư thái và nhẹ nhàng.
Ngày còn bé mỗi lần mẹ đi chợ về, tôi lại mừng rỡ vì được mẹ mua cho cốm sữa. Những hạt cốm đầu mùa được bọc trong chiếc lá sen xanh mướt, buộc bằng mấy cọng rơm vàng trông thật hấp dẫn và ngon mắt. Cho đến bây giờ tôi vẫn nâng niu, quý trọng cái thú tao nhã của người Tràng An xưa lắm!
Nhớ câu thơ:

Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá Xanh bông trắng lại chen nhụy vàng
Nhụy vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà trẳng hôi tanh mùi bùn.
Cái kỳ lạ của Thiên Nhiên và Tạo vật chính ở chỗ từ nơi bùn lầy, u tối, hôi tanh ấy một mầm sống lại chuyển động, vươn lên, sinh sôi và nảy nở một loài hoa đẹp đẽ và dung dị đến kỳ diệu. Hoa sen vượt lên khỏi mặt hồ phẳng lặng xen giữa một thảm lá xanh đẫm, còn đọng lại những giọt sương mai trắng muốt, tinh khôi. Rồi màu những cánh sen vàng rực rỡ tuổi hoa niên, màu sen đỏ tươi, thắm sức sống mãnh liệt của tuổi xuân, màu sen trắng tinh khiết như hồn người thiếu nữ, tất cả hài hòa, hội nhập với con người và đất trời bao la.
Có ai đó đã nói rằng: “Hoa sen tượng trưng cho bậc hiền nhân quân tử, với tâm hồn khoáng đạt thanh cao vươn lên giữa cõi đời ô trọc. Và nếu như chúng ta cứ đắm mình trong phú quí, danh vọng, đem cái tham để buộc cái thân, lấy cái phương tiện của cuộc sống để làm mục đích của cuộc sống, lấy cái phương tiện đó để trói buộc thân mình, hồn mình thì chúng ta sẽ mãi mãi đắm mình trong cõi trầm luân”.
THÁI LIÊN KHÚC
Lăng diệp oanh ba hà chiểm phong
Hà hoa thâm xứ tiểu thuyền thông
Phùng lang dục ngữ đê đầu tiếu
Bích ngọc tao đầu lạc thủy trung


Bạch Cư Dị Dịch nghĩa:
Khúc Hát Hái Sen

Lá lắt lay theo sóng, hoa rung rinh trước gió
Giữa đám sen rậm rạp con thuyền nhỏ lướt qua
Gặp chàng muốn nói đôi câu nhưng chỉ cúi đầu cười
Cây trâm ngọc bích cài đầu bỗng rơi xuống nước


KHÚC HÁT HÁI SEN

Hải Đà phỏng dịch

Sóng đong đưa lá, gió rung hoa
Thuyền tẽ rừng sen nhẹ lướt qua
Cúi mặt cười che, lòng muốn nói
Ao sâu rơi xuống chiếc trâm ngà.